Giớt mũi lòng thòng, chân trái ngoằng vào chân phải, thằng Rạ tâng tẩng đắc chí chạy khắp làng, phấn khích rao lên với niềm khoái trá ngây thơ khoe với bọn trẻ rằng, trâu nhà nó đã thắng cuộc, đã được tôn lên làm cụ. Lũ trẻ tròn mắt thèm thuồng và cả chạnh chút ghen tỵ nhìn nó, thầm ước giá có một lần trâu nhà mình đựơc như thế.
Khi thằng Rạ chân sáo hí hới chạy khắp chốn thì cụ trâu béo mập như một quả sim chín đang đứng bên gốc cây cạnh sân nhà nó, thở hổn hả. Cụ mệt. Gắng gựơng mang sức ra để trở thành nhà vô địch, nhưng phải trả cái giá quá đắt: thương tích đầy mình.
Và cả điều này nữa, thằng Rạ lẫn cụ trâu đều không hay, chỉ ít phút sau kẻ chiến thắng được phong là cụ cũng không thoát khỏi làm thịt. Đã thành lệ, trâu thắng hay thua, giết tất. Mỗi năm có đến hơn chục Cụ trâu, Ông trâu bị xả ra nong, vẫn không đáp ứng nhu cầu. Người ta đua nhau ăn thịt trâu chọi như bà đồng nghiện lên điện nhẩy nhót. Chen lấn, tranh cướp và quen biết, thần thế lắm mới mong kiếm được một ký.
Khi thằng Rạ quýnh quới về tới ngõ thì, trời ơi, đất nơi cụ trâu đứng tróc lở, bị cày nát, dấu vết của cuộc vật lộn oằn oại. Cạnh đó, khô kheo chiếc búa tạ. Và trên bàn thờ mới kê giữ sân là chiếc đầu trâu rớm máu, cặp sừng vót tỉa công phu chỏng trơ như hai mũi chông. Đôi mắt nơi cái đầu rớm máu ấy không chịu khép, vẫn ngơ ngác nhìn thằng Rạ và trân trân nhìn trời. Trên mảnh chiếu mộc rách trải nơi thềm nhà, bố nó và hơn chục người đàn ông ngồi trước những chai rượu nút lá chuối với mấy đĩa thịt đầy ú ụ, mắt đỏ như mắt trâu lúc ra sới, miệng nhờn nhỡ mỡ, nhồm nhoàm nhai và thi nhau vung tay la hét. Thằng Rạ choáng váng, hiểu điều gì đã xẩy ra. Cụ trâu nó vừa hớn hở rước từ Sới về, cụ trâu nó nựng nịu chọn từng cọng cỏ non chăm bẵm, bắt muỗi đêm đêm, thường xuyên cho tắm nước suối Rồng, đã bị xả thịt. Nó ôm cột cổng, cay đắng thút thít khóc. Thương cụ trâu quá! Và không thể giải thích được tại sao người ta vừa tôn trâu nhà nó lên hàm cụ mà chỉ mấy phút sau lại mang búa tạ đập vào đầu cho ngã quay lơ, giết thịt.
Thấy thằng Rạ, bố nó nuốt vội miếng lòng đang nhai trong mồm, thoả mãn toét cười, vẫy tay gọi:
– Con trai, vào đây bố cho uống rượu, bố vẫn để dành cho con miếng nậm!
– Con ghét bố! Con ghét bố! Tại sao bố giết cụ trâu, tại sao?- Thằng Rạ tấm tức quệt nước mắt, rồi vùng bỏ chạy – Bố ác lắm!
Phía sau nó, những cái miệng nhồi ứ thịt hô hố cười.
Thằng Rạ nhất quyết không đụng đến một miếng thịt trâu nào.
***
Hai mươi năm sau, trên chiếc chiếu hoa làm bằng ni lông trải nơi thềm nhà, Rạ và hơn chục người đàn ông ngồi trước mấy chai rượu mật gấu và mấy đĩa thịt đầy ú ụ, mắt đỏ như mắt trâu lúc ra sới, miệng nhờn nhỡ mỡ, nhồm nhoàm nhai và thi nhau vung tay la hét. Ngoảnh ra thấy thằng Rơm ôm cột cổng thút thít khóc, liền vẫy tay gọi:
– Con trai, vào đây bố cho uống rượu, bố vẫn để dành cho con miếng nậm!
– Con ghét bố! Con ghét bố! Tại sao bố giết cụ trâu, tại sao?- Thằng Rơm tấm tức quệt nước mắt, rồi vùng bỏ chạy- Bố ác lắm!
Phía sau nó, những cái miệng nhồi ứ thịt đồng thanh cười hô hố.
Và thằng Rơm nhất quyết không đụng đến một miếng thịt trâu nào.
***
Lại hai mươi năm nữa, trên tấm thảm Hồng Công mua tại siêu thị trải nơi thềm nhà, Rơm và hơn chục người đàn ông ngồi trước mấy chai rượu ngâm mật gấu, cao hổ cùng nhiều chai rượu ngoại với mấy đĩa thịt đầy ú ụ, mắt đỏ như mắt trâu lúc ra sới, miệng nhờn nhỡ mỡ, nhồm nhoàm nhai và thi nhau vung tay la hét. Ngoảnh ra thấy thằng Rễ ôm cột cổng làm bằng inốc thút thít khóc, liền vẫy tay gọi:
– Con trai, vào đây bố cho uống rượu, bố vẫn để phần cho con miếng nậm!
– Con ghét bố! Con ghét bố! Tại sao bố giết cụ trâu, tại sao?- Thằng Rễ tấm tức quệt nước mắt, rồi vùng bỏ chạy- Bố ác lắm!
Phía sau nó, những cái miệng nhồi ứ thịt trâu đồng thanh cười hô hố.
Thằng Rễ vẫn nhất quyết không đụng đến một miếng thịt trâu nào.
… Chọi trâu! Chọi trâu!… Năm nào người ta chẳng tổ chức chọi trâu!
Đình Kính (vannghedanang.org.vn)